Edit · Khác

[Edit] Có quỷ mới biết ta đã trải qua những gì – Chương 11


Có quỷ mới biết ta đã trải qua những gì

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Editor: WICKD

Nguồn: ciaossunota.wordpress.com

ΦΦΦ

ψ Chương 11: Gia ca tay không xé quỷ!

Sự tình khẩn cấp, không giống Bùi Ngọc chỉ có thể đứng quay đơ một chỗ, Diệp Kính Chi trở tay bày ra một kết giới, trực tiếp phong ấn hai mẹ con nhà kia bên trong. Trong kết giới, đứa trẻ vẫn quỳ rạp trên mặt đất liều mạng cắn thịt, tựa như một con chó không có tính người, người phụ nữ thì liên tục dộng vô kết giới, song vẫn bị chặt chẽ giam lại ở bên trong.

Diệp Kính Chi quan sát hai mẹ con nhà này, bắt thủ ấn, không hề đọc chú ngữ, khẽ nâng ngón tay về phía kết giới. Chỉ một thoáng, một sợi dây màu xanh đậm hiện lên trên người đứa trẻ, nối liền với cánh tay phải đang chảy máu dầm dề của người phụ nữ.

Con ngươi Hề Gia rung động, đột nhiên minh bạch điều gì đó, Diệp Kính Chi lại vẽ một lá bùa trên không trung. Những nơi ngón tay y họa lên, đột nhiên xuất hiện hoa văn bùa chú màu vàng kim, vẽ xong một nét cuối cùng, ánh sáng màu vàng óng chói rọi cả căn phòng, ở chỗ cánh tay phải bị cắt của người phụ nữ, ánh sáng kim sắc hội tụ thành một bàn tay, cái tay đó đang nắm lấy một bé trai màu vàng lờ mờ.

Một màn này, so với hiện thực quá mức mỉa mai. Trong hiện thực đứa trẻ đang quỳ rạp trên mặt đất ăn thịt mẹ mình, dưới ánh sáng màu vàng kim, người phụ nữ lại nắm lấy tay đứa trẻ.

Tự dưng nhìn thấy cảnh cánh tay phải của mình đang giữ lấy đứa bé, động tác va chạm kết giới của người phụ nữ còn trẻ đó bỗng nhiên dừng lại, chị ta si ngốc nhìn bé trai tạo nên bởi ánh sáng kim sắc kia, cuối cùng ngã bệt xuống đất, gào khóc.

Diệp Kính Chi nhìn thoáng qua, quay đầu nói: “Dắt hồn, là một loại bí thuật Tương Tây cản thi*, thường dùng máu nuôi nấng thi thể, nhờ đó mà dắt tay quỷ hồn, khống chế thi thể, dẫn bọn họ về cố hương an táng.”

*Tương Tây cản thi :  một tục lệ tương truyền là do các đạo sĩ tạo ra để đưa thi thể trở về quê cũ, Tương Tây là vùng đất có nhiều người đi làm xa, khi người chết phải đưa xác về nhà để mai táng, đạo sĩ dùng thuật hóa xác thành cương thi, cương thi đi theo đạo sĩ, trở về quê mà không bị hư thối hay cần người khiêng.

Âm thanh lạnh lùng vang lên giữa sương mù dày đặc tối đen, Hề Gia cẩn thận nghe.

“Xẻo thị dắt hồn ngược lại rất hiếm gặp, dắt hồn không được tính là một bí pháp nguy hiểm, vẩy chút máu là được. Nhưng người mẹ này không có pháp lực, nên không dắt hồn được, vì vậy chị ta phải xẻo thịt dắt hồn, lấy việc ngày ngày nắm tay con mình làm cầu nối dắt hồn, máu thịt là chất dẫn, đem hồn phách của đứa nhỏ này lưu lại thế gian.”

Trước khi Diệp Kính Chi đến, Hề Gia đi theo sau Bùi Ngọc, ngó cái tên thầy đồng này bưng la bàn, đi loạn khắp nơi; sau khi Diệp Kính Chi đến, trở tay một cái đã tạo ra kết giới, nhốt cả mẹ lẫn con vào bên trong, còn có bản lĩnh khí định thần nhàn giảng giải tình huống của hai mẹ con nhà đó.

Nghĩ đến đoạn này, Hề Gia nhịn không được quay đầu nhìn về phía Bùi Ngọc bên cạnh: So với người ta, tại sao ngài lại kém một khoảng xa dữ vậy?

Bùi Ngọc trợn tròn mắt: Tôi có thể so với hắn được sao? Đó là Diệp Diêm Vương á! Cậu đi hỏi xem trong Huyền học giới có mấy ai dám so sánh với hắn, muốn ôm đùi hắn còn chưa kịp đó nha!

Hề Gia chỉ hận rèn sắt không thành thép lắc đầu.

Nếu tên này là con của hắn, tuyệt đối cho một cái tát tọt về trong bụng mẹ.

Rất không có tiền đồ!

Lúc này Diệp Kính Chi mới nhìn về phía Bùi Ngọc, trên gương mặt lạnh lùng của y không có một tia xúc cảm lưu động, nhẹ nhàng gật đầu: “Bùi đạo hữu.”

Bùi Ngọc cười gượng hai tiếng, thân thể không tự giác nép về phía sau Hề Gia, đồng thời khúc khích cười gọi: “Diệp diêm diêm diêm diêm diêm…… Diệp đạo hữu !”

Diệp Kính Chi dường như không nghe ra lời của hắn, y thản nhiên nói: “Tôi cảm ứng được Huyết Trích Tử của mình vỡ, nên mới tới xem là tình huống gì, không nghĩ rằng là Bùi đạo hữu.”

Bùi Ngọc lập tức chân chó mà rằng: “Tôi mua, tôi mua đó. Tôi vung 72 điểm tích lũy ra mua. Tiểu quỷ này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi, không biết vì sao còn có thể phá Huyết Trích tử của Diệp đạo hữu ngài, thật sự là không biết trời cao đất rộng. Diệp đạo hữu, tôi sẽ thu phục tiểu quỷ này liền, khiến nó không thể tác loạn được nữa. Ê! Tiểu quỷ, ngươi nạp mạng đê!”

Nói đoạn, Bùi Ngọc vén lên tay áo liền tiến vào kết giới.

Hề Gia: “……”

Ánh mắt của Diệp Kính Chi bình tĩnh thoáng qua, tùy ý để hắn đi cướp tích phân. Y xoay người nhìn về phía Hề Gia, quan sát một lát sau, chau mày, nói: “Âm khí của cậu lại càng nồng đậm hơn so với trước kia vài phần. Cậu cứ đeo viên xá lợi này lên trước đã, sau đó mỗi ngày tôi sẽ niệm chú trên viên xá lợi này, sau 49 ngày, nó có thể giống như khối Thái Sơn thạch kia, thu nạp âm khí của cậu. Giờ nó cũng có thể che đậy phần lớn âm khí giúp cậu rồi.”

Địa điểm gặp lại có hơi chút lúng túng, Hề Gia nhận lấy viên xá lợi trong suốt từ tay Diệp Kính Chi, có chút ngượng ngùng: “Cái này…… Có quý lắm hay không?”

Diệp Kính Chi đáp: “Lệ quỷ thích ăn người phàm có âm khí nặng, sau khi ăn người xong, còn có thể tăng trưởng công lực, càng khó đối phó hơn. Nếu không có thứ gì giúp cậu che đậy âm khí, chỉ sợ sẽ có vô số lệ quỷ tới nơi này tìm cậu, tạo nên một trận đại khủng hoảng trong Giới Siêu Hình.”

Hề Gia: “……” Tôi không phải đang nói cái này!

Sau khi im lặng một chốc, thật vất vả Hề Gia mới moi ra được một từ: “Diệp đại sư thật sự là…… có lòng từ bi.”

Diệp Kính Chi: “……”

Xấu hổ thật lâu, sau một khoảng dài dằng dặc, một giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên: “Đa tạ khích lệ.”

Hề Gia: “……”

Đúng là Thanh niên gương mẫu của Giới Siêu Hình, không lẫn đi đâu được!

Trước đây Hề Gia chỉ gặp vị Diệp đại sư này một lần, sau đó thì đều là nghe Bùi Ngọc kể lể rằng y khủng bố cỡ nào, đáng sợ cỡ nào. Hôm nay gặp lại dưới tình huống như vậy, hai người đều không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn nhau lặng thinh, nhưng mà không được bao lâu, lại nghe nổ đoàng một tiếng, hai người lập tức quay đầu nhìn lại.

Bùi Ngọc tha một đầu toàn cỏ dại, la oai oái: “Chạy! Người phụ nữ kia thừa dịp tôi không chú ý, lại mang con trai của thị chạy mất rồi!”

Hề Gia: “……” Ngài nói thử xem ngài còn dùng được vào việc gì không hả!

Giữa sương mù đen đặc, còn có thể nhìn thấy hình dáng của hai mẹ con nhà đó ở đâu cơ chứ. Trong thoáng chốc, lại lâm vào cục diện bế tắc.

Bùi Ngọc vừa tức vừa vội, Hề Gia lại càng không nói gì chỉ hận chẳng thể treo cái bảng bêu cho thiên hạ biết rằng “Tôi không quen tên vô dụng này nha”, nhưng mà Diệp Diêm Vương chung quy vẫn là Diệp Diêm Vương, Diệp Kính Chi mặt không đổi sắc, tay trái vừa nhấc: “Vô Tướng Thanh Lê.”

Viên xúc xắc bằng đồng khéo léo tinh xảo đang chơi cùng với Túng Túng trong túi Hề Gia, nghe giọng nói này, nó đột nhiên chấn động hai phát. Túng Túng chớp mắt, hiếu kỳ nhìn cái viên tròn tròn nhỏ nhỏ này, một lát sau, Vô Tướng Thanh Lê lại an tĩnh, quyết định cùng Túng Túng chơi thêm tí nữa.

Diệp Kính Chi: “…… Vô Tướng Thanh Lê !”

Âm thanh lạnh lùng vừa dứt, một viên xúc xắc màu xanh đen đột nhiên bay ra từ trong túi Hề Gia, rơi vào lòng bàn tay Diệp Kính Chi. Ngón tay y động một cái, viên xúc xắc bằng đồng lập tức phi vọt lên, trôi nổi giữa không trung. Chỉ thấy mười tám mặt bằng đồng không ngừng xoay tròn, đột nhiên có một mặt dừng ở trước mắt Diệp Kính Chi, ngón tay Diệp Kính Chi điểm một cái, đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm màu vàng kim từ mặt xúc xắc kia.

Kiếm vừa ra khỏi vỏ…… ra khỏi xúc xắc, khí đen quay cuồng bốn phía vậy mà đột nhiên ngưng lại. Tay phải Diệp Kính Chi cầm kiếm, thẳng tắp hướng phía trước mà chém một nhát, kiếm thế hùng dũng, kim quang xung thiên, âm khí màu đen trực tiếp bị bổ ra một lỗ hổng.

Kim quang đến nơi nào, âm khí lui tán đến đó.

Không quá bao lâu, khí đen tiêu tán toàn bộ, Hề Gia đột nhiên phát hiện mình đã về đến tầng bảy, đang đứng ở đầu cầu thang của tầng nhà này! Cái chậu sắt đốt tiền giấy vẫn được đặt ở góc nhà như cũ, cửa lớn của hai gia đình ở hai bên đều mở phanh, lão đạo sĩ và cặp vợ chồng đương nằm trong góc, hôn mê bất tỉnh, tầng bảy trống trơn không một chút động tĩnh.

Diệp Kính Chi nhắm chặt mắt, rồi lại mở mắt ra đoạn nói: “Tôi đi bên này xem, các cậu đi vào trong đó đi.”

Rõ ràng trước nay y chưa từng đến tòa nhà này bao giờ, Diệp Kính Chi lại quả quyết bước vào cửa căn phòng của hai mẹ con nhà đó.

Hề Gia hỏi: “Diệp đại sư lợi hại thế, vậy mà biết cửa nào là cửa nhà hai mẹ con kia?”

Bùi Ngọc run run: “…… Có Vô Tướng Thanh Lê Diệp Diêm Vương, không được, quá khủng bố, tôi muốn về nhà!”

Hề Gia rốt cuộc nhịn không được nữa mà cho hắn một đập: “Tiến vào!”

Nếu Diệp Kính Chi đã chọn cánh cửa nguy hiểm kia rồi, đồng nghĩa với việc Hề Gia cùng Bùi Ngọc chỉ đi vào một cánh cửa khác du ngoạn tản bộ thôi. Phòng ngủ của đôi vợ chồng kia cùng phòng của Hề Gia bố cục giống nhau, Hề Gia thoải mái mà đi khắp phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng bếp, buồng vệ sinh cùng phòng khách, sau khi lượn hết phòng khách, hắn đột nhiên dừng bước: “Nếu nói bọn họ đã từng là một nhà năm miệng ăn ở cùng một chỗ, phòng ngủ chính là cặp vợ chồng, phòng ngủ phụ là hai đứa trẻ, vậy ông cụ kia ở chỗ nào?”

Bùi Ngọc không hề nghĩ ngợi, chỉ về một cánh cửa hẻo lánh trong góc: “Chỗ đó không phải còn có một cái cửa đấy à?”

Hề Gia nhíu mày: “Phòng để đồ linh tinh ở nhà tôi là cái phòng đó, chỉ rộng có 3 mét vuông thôi.”

“Vậy còn có thể ở chỗ nào, cũng không để ngả ra đất nghỉ luôn á?”

Hề Gia không đáp lại, hắn nâng bước lên trước, mở cánh cửa kia ra. Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, ánh trăng tàn khốc lạnh như băng hắt vào từ bên ngoài mái nhà qua ô cửa sổ ọp ẹp.  Hề Gia chậm rãi nheo mắt, nhìn chằm chằm cụ già đang co rúc ở trên giường sắt.

Bùi Ngọc cũng theo sau, đoạn nhìn thấy căn phòng, hắn cả kinh nói: “Chỗ này cũng cho người ở được sao?!”

Hề Gia: “Bùi Ngọc, dùng Âm Dương nhãn của ngài xem thế nào.”

Bùi Ngọc lập tức vẽ bùa, khi hắn nhìn thấy căn phòng, hắn trợn to mắt: “Quỷ?!”

Gian phòng ẩm ướt dơ dáy, đồ vật linh tinh bừa bộn chất cao tới trần nhà, giữa phòng có độc một cái giường ván sắt rộng nửa mét, trên giường, một cụ già gầy trơ cả xương đang khó khăn ngồi bên mép, một đôi mắt đen ngòm nhìn về phía Hề Gia cùng Bùi Ngọc. Chậm rãi, lão nhếch miệng, lộ ra răng nanh đen như nhuộm mực cùng máu thịt trong kẽ răng.

“Tại sao…… phải phá hoại một thế giới tốt đẹp như thế?”

Sắc mặt Bùi Ngọc lạnh lùng, nhanh chóng móc từ trong túi Càn Khôn ra một tấm bùa, còn chưa kịp niệm chú, lại bị một luồng âm khí cường đại đập cho bay thẳng về phía sau.

“Ngày mai thằng cả sẽ mang ta đến bệnh viện, Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn còn đó, con dâu sẽ không ngày ngày đều mắng ta đi chết đi….. Tại sao, tại sao phải phá hoại một thế giới tốt đẹp như vậy?”

Cụ già ghé trên giường sắt đứng dậy, chỉ thấy xương là xương phát ra âm thanh cót két, tứ chi của lão vặn vẹo, trên gáy nứt ra một lỗ máu to bằng miệng bát. Lão bò về phía Hề Gia, trên mặt đeo nụ cười khiến người kinh sợ: “Âm khí của ngươi thật nhiều, ăn ngươi, chắc chắn sẽ có ích hơn đứa con nít kia. Ăn ngươi rồi….thằng cả cùng con dâu còn có thể trở về cùng ta sống qua ngày…..ăn ngươi…ta muốn ăn ngươi!!”

Âm thanh the thé rít lên, lão già kia giống như một con nhện, dùng cả chân lẫn tay bò về phía Hề Gia. Bùi Ngọc lập tức niệm chú vẽ bùa, nhưng lại bị âm khí hùng mạnh liên tiếp hất bay, căn bản không có sức chống cự.

Mà hắn cũng không biết, Hề Gia đứng ở nơi có âm khí đậm nhất, hai mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn một tia âm khí màu đỏ quấn quanh người lão quỷ.

“Ta muốn ăn ngươi !”

Lão ngoạc miệng, cái miệng to ngang ngửa chậu máu, Hề Gia nghiêng người tránh qua, vẫn nhìn chăm chăm sợi âm khí đỏ như máu kia.

Bùi Ngọc gấp đến độ lớn tiếng hét: “Hề Gia! Cậu mau tới đây, con quỷ này quá lợi hại, còn lợi hại hơn tiểu quỷ kia nhiều lắm, chúng ta nhanh chóng đi tìm Diệp Diêm Vương, chỉ có hắn mới có thể hàng phục con ác…… quỷ…… Trời! Địu!!!”

Một nắm đấm của Hề Gia nện tới, lão quỷ căn bản chả coi ra gì, vẫn vọt thẳng về phía hắn. Sau đó Bùi Ngọc liền thấy, nắm đấm nhìn như không có tí lực sát thương nào kia hung hăng nện vào sọ lão quỷ, âm khí văng khắp nơi, lão quỷ thống khổ kêu rên, liều mạng muốn chạy về đằng sau, Hề Gia lại bóp lấy cổ lão, một đấm lại một đấm đập cho mặt lão thành mấy cái hố to.

Bùi Ngọc sợ tới mức ngay cả nói năng cũng lắp bắp: “Hề Gia…… Không, Gia Gia Gia…… Gia ca!!!”

Chân trái Hề Gia đạp một phát, lão quỷ bị đạp dúi lên tường, ác quỷ vừa mới rồi còn vênh váo ngang ngược, kiêu ngạo khủng bố, giờ phút này lại tựa như nhìn thấy cái gì đó rất kinh dị, cầu mắt đã sớm bị đánh lòi ra vành mắt, chỉ có còn chút da thịt bám lại bên trong, nó kinh sợ nhìn chằm chằm Hề Gia, run rẩy nói: “Ngươi là ai! Ngươi…… ngươi…… a a a a a a!!!”

Hề Gia lại bồi một đấm, hoàn toàn đập nứt một bên mắt của lão quỷ. Hắn bóp cổ lão quỷ, ấn ác quỷ này vô tường, sắc mặt lạnh lùng, hỏi rành rọt từng từ: “Ngươi ăn một đứa bé, là….là đứa trẻ của gia đình đối diện kia?”

Cả người lão quỷ phát run, căn bản không dám nói dối: “Ta…… ta mới chết, vừa lúc nó đến gõ cửa, ta…… ta ta ta ta liền ăn nó……”

Bùi Ngọc lập tức chạy tới: “Thảo nào, người như lão trước đây cũng chưa làm ra nhiều chuyện ác ôn, dù có ôm oán hận mà chết đi, cũng không thể lợi hại như vậy được. Thì ra là ăn linh hồn của một đứa trẻ, hấp thu được oán khí cùng linh lực của đứa trẻ kia.”

“Không chỉ chừng đó.”

Bùi Ngọc sửng sốt: “Không chỉ chừng đó? Gia ca, còn có cái gì nữa à?”

Không quan tâm đến xưng hô “Gia ca” này, ánh mắt âm lãnh vô tình của Hề Gia tựa như lưỡi hái của tử thần, lạnh lùng quét trên người lão quỷ: “Tại sao trên người ngươi…… tại sao lại có âm khí của ta? Nói!”

Lão quỷ hoảng sợ mà rằng: “Sau khi ta ăn thằng nhóc kia đột nhiên phát hiện bốn phía có rất nhiều âm khí cường đại, ta liền vội vã ăn một ít. Ta không biết, cái gì ta cũng không biết!”

Bùi Ngọc mờ mịt nhìn Hề Gia cùng lão quỷ kia.

Nghe lời lão quỷ nói xong, sát khí trên người Hề Gia đột nhiên tán đi, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cho nên ngươi trước tiên hại đứa bé kia, sau đó lại ăn âm khí của ta? Ngươi chết sáu ngày trước, sáu ngày trước…..sáu ngày trước, là hôm đó.”

Không phải mình, mình không hại đứa trẻ kia……

Bùi Ngọc hỏi: “Sáu ngày trước làm sao?”

Một tay Hề Gia bóp lấy cổ lão, đoạn quay đầu: “Sáu ngày trước đúng lúc tôi gặp được Diệp đại sư, ngọc thạch tôi đeo rất nhiều năm bị bể, có lẽ lúc đó âm khí lọt ra, vừa lúc con quỷ này mới chết, cho nên ăn được một chút âm khí của tôi.”

Lời nói vừa dứt, Hề Gia buông tay ra, một cước đạp lão quỷ đến góc nhà. Lão quỷ bị dọa đến run cầm cập, Bùi Ngọc trốn đằng sau Hề Gia, tò mò nhìn Hề Gia đi về phía góc nhà.

Giọng nói lạnh lùng của Hề Gia vang lên trong phòng chứa đồ chật hẹp: “Thì ra những gì ta thấy trong sương mù dày đặc, không phải hiện thực, mà là cuộc sống ngươi tha thiết mong mỏi. Trên thực tế, con của ngươi cũng không hiếu thuận, con dâu ngươi ngày nào cũng mắng ngươi chết đi, nhưng đây là lỗi của bọn họ, bọn họ bất hiếu, tại sao ngươi lại đi hại một đứa trẻ vô tội?”

Là một ác quỷ, lão quỷ rất muốn nói: Ta ăn thằng nhóc đó thì làm sao, chính là muốn ăn, ngươi quản ta chắc, không ăn ta còn là ác quỷ sao!

Nhưng bây giờ, nó chỉ có thể sợ tới mức co rúc trong góc tường, không dám nói lời nào.

Ánh mắt Hề Gia lạnh băng tựa như phiến dao, quét mạnh trên thân lão quỷ. Tay phải của hắn siết chặt thành quyền, âm khí đỏ như máu lởn vởn giữa những ngón tay. Lão quỷ kinh hoảng nép vào trong tường, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, khiến nhân loại khủng bố trước mặt này không thấy được lão nữa, đoạn Hề Gia chậm rãi giơ nắm đấm lên.

Khi hắn đương chuẩn bị cho một đấm đập nát đầu lão quỷ, một bàn tay đột nhiên kéo nắm đấm của hắn lại, bên hông cũng chợt bị người ôm lấy. Cứ như một phân cảnh máu chó nào đó trong mấy bộ phim thần tượng, Hề Gia bị xoay 360 độ*, vững vàng rơi vào một bờ ngực ấm áp, hắn dựa vào bả vai vững chãi đáng tin của người đó, kinh ngạc nhướng mắt nhìn về phía đối phương.

Diệp Kính Chi rũ mắt phượng nhìn hắn, nốt ruồi ngụ tại đôi mắt kia có vẻ phá lệ sâu thẳm trong bóng tối, y thấp giọng hỏi: “Chẳng nghĩ lại bị con quỷ này lừa, tiểu quỷ kia không phải lệ quỷ, chỉ bị thuật dắt hồn lưu lại trần thế thôi, lão quỷ này mới là này chủ mưu hết thảy. Không bị làm sao chứ?”

Hề Gia bị ôm vào trong ngực che chở: “…… Không có việc gì.”

Bùi ngọc đứng bên cạnh hóng há hốc mồm: “……”

Gia ca thì bị làm sao được chứ!!!

Dù ngài có đến sớm một bước, hay đến muộn bước, là đã có thể chứng kiến Gia ca của chúng ta xé quỷ rồi đó!!!

*Không muốn phá hỏng không khí tình cảm của hai bạn trẻ nên kéo xuống dưới này chú thích nhưng 360 độ *đẩy kính* không phải là một vòng tròn à, phải là 180 độ chứ nhỉ.

Tác giả có lời muốn nói:

Thực lực của Gia ca thổi Bùi thần côn: Nhà ta Gia ca, uy vũ hùng tráng! Vì Gia ca đánh cái Call!*

Đánh cái Call: cổ vũ, bắt nguồn từ việc khán giả dùng lighstick để cổ vũ theo nhạc của người biểu diễn.

ΦΦΦ

Hết chương 11

Leave a comment