Khác · Sách dịch

[Sách dịch] Confessions of a sociopath (M.E.Thomas)- Chương 2 phần 4


Chương 2: CHẨN ĐOÁN : SOCIOPATH (p4)
(M.E.THOMAS)
psycho71
Note: Đây là một note có khá nhiều các idioms, tiếng lóng và tên khoa học- viết tắt của các bài kiểm tra, tất cả chú thích ở cuối bài, có thể đọc trước chú thích để hiểu rõ nghĩa hơn.Enjoy!
Suy đoán của Cleckley cho rằng các sociopath không phản ứng bình thường với các hậu quả tiêu cực đã được chứng minh bởi một nghiên cứu nổi tiếng của Hare, mà trong đó ông dùng những cú sốc điện nhẹ với cả sociopath và một nhóm những người bình thường. Một đồng hồ đếm giờ đếm ngược cho đến khi họ bị sốc điện. Những người bình thường cho thấy dấu hiệu của sự lo lắng khi đồng hồ điểm gần đến cú sốc, chờ đợi một cơn đau đớn nhẹ. Psychopath thì đặc biệt không nao núng bởi cú sốc điện và không thể hiện một sự gia tăng cảm giác lo lắng khi đồng hồ đếm ngược.
Phản ứng yêu đời đối với những sự kiện mang tính chất tiêu cực có thể là do lượng dopamine vượt trội mà chỉ có ở bộ não của những người mang nhân cách bệnh lý. Các nhà nghiên cứu tại Đại học Vanderbilt đã liên hệ mức dopamine vượt trội trong não các sociopath đến một hệ thống khen thưởng cực kỳ nhạy cảm trong não mà sản xuất ra gấp 4 lần mức dopamine cần thiết để phản ứng lại với những trường hợp như kiếm được một số tiền sau một nhiệm vụ thành công, hay các kích thích hóa học. Những nhà nghiên cứu này gợi ý rằng hệ thống khen thưởng quá mức này là nguyên nhân cho những hành vi bốc đồng, mạo hiểm của các sociopath vì “những cá nhân này cho thấy một sự thèm khát mạnh mẽ đối với phần thưởng – với những củ cà rốt- đến nỗi nó lấn át đi nguy hiểm của cây gậy.”
Tự tôi cũng nghi ngờ giả thiết này. Một hệ thống phần thưởng quá mức nhạy cảm có thể giải thích tại sao những sociopath bị cáo buộc như những gã lợi dụng tình dục, ít nhất khi so sánh với phần còn lại của dân số. Nó cũng có thể giải thích cho việc tại sao bạn có thể nhìn thấy họ ở đỉnh cao trong lĩnh vực của họ, nói về nghề nghiệp chuyên môn.
Sociopath có lẽ đang đóng góp cho xã hội trong tất cả mọi cách ngẫu nhiên nào đó để có thể khiến não của họ tiết ra một lượng dopamine dồi dào. Những kẻ thích mạo hiểm? Có lẽ chúng tôi đúng là như vậy, nhưng tôi không nghĩ rằng việc đó là do lượng dopamine quá nhiều, đặc biệt vì trong một nghiên cứu trước đó của Đại học Vanderbilt đã cho thấy rằng lượng thấp dopamine cũng có liên quan khá nhiều đến nguy cơ mạo hiểm và lạm dụng thuốc. Từ kinh nghiệm cá nhân của mình, tôi cảm thấy rằng hành vi tìm kiếm sự mạo hiểm bắt nguồn từ sự thiếu phản ứng sợ hãi và cảm giác lo lắng tự nhiên trong những trường hợp có thiên hướng nguy hiểm, đau đớn, hoặc căng thẳng.
Tôi làm đủ thứ hành động mạo hiểm và thường xuyên khá là ngu ngốc, đặc biệt là khi bạn nhìn thấy tôi như một giáo sư viên chức ăn lương đảm bảo với chỉ số IQ tuyệt đỉnh , người được nuôi dưỡng trong sự thành kính tôn giáo tại một gia đình yên ổn thuộc tầng lớp trung lưu. Khi tôi còn trẻ, tôi làm những trò nguy hiểm tuổi teen: “La hét trên khán đài”, du hí ở những quốc gia đang phát triển, bị một chiếc xe tải kéo đi khi đang ngồi trong một chiếc xe chở hàng, đánh nhau, vân vân…Tôi có thể đã không còn hứng thú với những hành động tìm kiếm sự kích thích trẻ con, nhưng tôi chưa bao giờ thoát khỏi sự mất khả năng trong việc học tập từ kinh nghiệm.
Một mùa hè nọ tôi mất hết tiền tiết kiệm vì vài giao dịch quá mức mạo hiểm của mình. Không chỉ những giao dịch này quá mạo hiểm, mà tôi còn tiếp cận chúng một cách quá mạo hiểm – giữ lại khi tôi nên bán và rồi lại “bỏ tất cả trứng vào một rổ”. Ngay cả sau khi tôi giao dịch thất bại, tôi vẫn tiếp tục có những canh bạc không cần thiết. Tôi biết một cách khách quan rằng tôi đang mất rất nhiều tiền, nhưng tôi không thểdạy cho bản thân mình thấy nỗi đau của việc đó quan trọng đến như thế nào. Dù có vẻ không liên quan lắm, nhưng tôi không dùng dao. Không bao giờ tôi thấm được nguy cơ của những tổn thương thể chất, ngay cả đối với một công cụ đời thường như vậy. Tôi đã đứt tay rất nhiều lần, từ chỉ xước da cho đến cắt sâu đến tận xương và phải băng bó, nhưng tôi không bao giờ ép bản thân phải cẩn thận hơn, cho nên bây giờ tôi không dùng dao nữa.
Tôi đã luôn luôn thích đạp xe trong thành phố, một phần bởi vì nó rất nguy hiểm. Nếu một chiếc xe bắt đầu rẽ vào làn đường của tôi, tôi sẽ húc vào nó hoặc sử dụng bơm lốp xe di động của tôi để tạt vào nó. Nếu một chiếc xe cắt ngang trước mặt tôi , tôi sẽ bám theo cho đến khi tôi bắt kịp, sau đó phi lên trước mũi và phanh gấp lại, buộc họ phải đập thắng. Tôi chắc chắn rằng chuyện đó là vô cùng nguy hiểm đối với bản thân tôi, và thực sự chỉ đối với tôi mà thôi, nhưng nó cũng làm họ chết điếng vì sợ. Và tôi không thực sự quan tâm về sự an toàn của bản thân đủ để thay đổi hành vi của mình. Không phải là tôi đang nói một cách vô lý. Đó thực ra là chịu đựng những hậu quả của một cái gì đó hiếm khi liên quan đến “đau khổ” thực sự . Có lẽ nó đem lại là một kích thích nhỏ trong việc chế nhạo những người lái xe hoặc mạo hiểm tiền tiết kiệm của mình, nhưng chủ yếu là vì mà tôi chỉ cảm thấy không đủ lo lắng trong những tình huống yêu cầu tôi phải cẩn thận hơn .
Tôi không thể kể hết biết bao nhiêu lần tôi đã nhận ngộ độc thực phẩm do ăn thức ăn thối và không đảm bảo nhưng tôi dường như không bao giờ học được bài học cho bản thân mình. Một vài năm trước, tôi thức dậy trần truồng trên sàn tắm YMCA. Tôi không thể nhớ làm thế nào tôi đã đến được đó, nhưng tôi chắc chắn có điều gì đó thật ngu ngốc. Những người biết giới hạn của họ không ngất đi khỏa thân trong một YMCA. Tôi không có công tắc tắt trong não của tôi nói với tôi khi nào phải dừng – không có cảm giác tự nhiên của các giới hạn cảnh báo cho tôi khi tôi đang trên bờ vực đẩy mọi truyện đi quá xa. Khi tôi làm những việc đó, không có cảm giác như thể tôi choáng ngợp bởi những củ cà rốt; nó giống như là tôi chỉ không quá ấn tượng với cây gậy.
Tôi đã luôn luôn sống trong những khu phố tồi tệ nhất. Tiền thuê nhà rẻ và tôi không có nhu cầu cho việc trả tiền bảo hiểm an toàn nếu tôi đã có bảo hiểm sức khỏe. Nó khiến bạn bè và gia đình tôi điên lên, nhưng nó khiến tôi có thể dễ dàng mua sắm khi đến sinh nhật và Giáng Sinh: bình xịt hơi cay, khóa cửa, máy phát hiện chống trộm, vân vân… Ngay sau khi ra trường tôi sống cạnh một chiến dịch triệt phá những ổ ma túy ở Chicago , hàng đêm đi qua khu phố với headphone cùng âm lượng đủ to để át đi âm thanh của tiếng súng nổ, khá là lớn. Gần đây, tôi bước vào trong căn hộ của tôi phát hiện nó bị khoắng đi lần hai -lần đầu tiên là chỉ một vài ngày sau khi tôi đã chuyển đến ở. Khi nó không bị trộm đêm ghé thăm, tôi có những người khách đập cửa vào bất cứ lúc nào trong đêm. (Tôi nghĩ rằng một trong những người hàng xóm của tôi có thể là một kẻ buôn ma túy và những người đó đang lầm căn hộ của tôi với anh ta. Chỉ là một phỏng đoán nhàn rỗi.)
Có lẽ sự chấp nhận rủi ro của tôi có thể được nhìn thấy nhiều nhất trong niềm yêu thích đối với những nguy hiểm về xe cộ. Tôi yêu thích xe hơi. Tôi cảm thấy mình bất khả chiến bại đằng sau những bánh xe, và tôi thường đặt bản thân và những người khác vào nguy hiểm vì tôi đã không cân nhắc thấu đáo đến những hậu quả cho các quyết định của mình. Một lần khi phanh của tôi bắt đầu bị hỏng, tôi đã lựa chọn lái xe của mình đến cửa hàng sửa chữa hơn là trả tiền để được kéo đi, mặc dù tôi đã lái xe quá lâu khi xe còn phanh, cho đến khi tất cả chúng đều trở nên vô dụng. Hôm đó là một ngày mưa và tôi đã phải lái xe một vài dặm trên đường dốc. Vấn đề trở nên tồi tệ hơn, khi tôi đã gần đến cửa hàng, tôi thấy rằng tôi sẽ phải đi qua một cây cầu bắc qua đường ray xe lửa,một quãng đường quanh co đáng kể bằng một đoạn đường nhộn nhịp trên trục đường chính. Lúc đó tôi đã ở đoạn sau của cầu và xe không có phanh, tôi lái xe ít nhất là bốn mươi lăm dặm một giờ, quá nhanh đối với những phương tiện đang di chuyển chậm lại trước một cái đèn đỏ. Đưa ra quyết định chớp nhoáng, tôi giật bánh xe sang bên trái và trượt ngang qua giữa hai làn xe song song đối nhau, và cuối cùng dừng sững ngay ở lề đường phía bên kia của con đường. Tôi nhìn lên địa chỉ trên các tòa nhà và nhận thấy rằng tôi đang ở ngay phía nam của con đường đến tiệm cơ khí, vì vậy tôi bò vào bãi đậu xe và sử dụng phanh đỗ xe để dừng lại, trong khi những người khác mở to mắt nhìn.
Tất nhiên tôi đã khá hài lòng với bản thân mình vào thời điểm đó. Thật tuyệt khi có bằng chứng rằng bạn bất khả chiến bại. Nhưng nếu nó đã đi theo hướng tồi tệ khủng khiếp hơn – xe của tôi có thể trượt ra khỏi cầu và phát nổ khi va chạm, tôi cũng sẽ cảm thấy y như vậy thôi. Miễn là tôi tiếp tục sống sót, tôi dường như không sao cả. Không phải là những điều không tốt không xảy ra với tôi; chúng có. Nhưng tôi chỉ không cảm thấy quá tồi tệ về chúng. Có lẽ trong thời điểm này tôi cũng cảm thấy hối tiếc hay lo lắng, nhưng nó nhanh chóng bị quên lãng và thế giới dường như đầy những lời hứa hẹn một lần nữa. Tôi không phải siêu nhân, không hoàn toàn miễn dịch với nỗi buồn hay đau đớn. Tôi chỉ có một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ về sự lạc quan và giá trị bản thân giữ tôi tiếp tục nhìn thế giới qua lăng kính màu hồng.
Mặc dù tôi miễn dịch phần lớn với sự đau khổ, anh chị em và bạn bè của tôi thì không. Đôi khi họ ghét tôi vì sự liều lĩnh của tôi và các yếu tố bên ngoài liên quan đến bên thứ ba mà nó gây ra. Tôi nhớ rất rõ khi đang cố gắng xoa dịu tay lạnh cóng của mình để tháo cái lốp xịt trong một đống tuyết ở phía bên đường, thay thế lốp xe mà tôi đã tự mình “sửa chữa” một vài ngày trước đó, trong khi người anh cả của tôi nhổ vào mặt tôi. Sau quá nhiều vụ trộm, bạn tôi năn nỉ tôi phải chuyển đến một khu phố khác – cho sự an ổn tâm hồn. Khi tôi bảo cô ấy tôi không phiền bởi chuyện đó, cô nổi cáu, nói, Sự an ổn tâm hồn cho người thân của cô đó.” Mặc dù vậy,thật khó để tìm thấy bất kỳ động cơ nào cho việc thay đổi. Tôi đã luôn luôn xoay sở để có thể tránh khỏi hoàn cảnh khó khăn, cho dù đó có nghĩa là xin tiền từ những người xa lạ, cầu xin lòng thương xót từ cảnh sát, hoặc tạo ra một hệ thống những lời dối trá để trốn tội. Bởi vì tôi luôn luôn sẵn sàng để đi được nước đôi hoặc không có gì cả và vì may mắn của tôi không bao giờ kéo dài lâu, tôi luôn luôn xoay sở để thoát đi an toàn. Và những biện pháp phòng ngừa thì đắt đỏ, cả là về giá trị thực tế cho sự an toàn hay cơ hội cho những rủi ro mà bạn có thể gặp phải nhưng không. Tôi hiểu rằng đối với rất nhiều người dân việc đề phòng đáng đổ tiền vào, như một người bạn của tôi đã nói: “sự an ổn tâm hồn”. Nhưng tâm trí của tôi hầu như luôn luôn bình an không có vấn đề dù tôi làm bất cứ cái gì. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ phiền não để trở nên cẩn thận hơn.
Sau một vài năm sống như một sociopath tự chẩn đoán, thậm chí quản lý một diễn đàn dành cho sociopaths, tôi quyết định phải được chính thức kiểm tra. Lúc đầu, tôi không có khuynh hướng tìm kiếm sự chẩn đoán chuyên nghiệp. Tôi đã đọc tất cả những chỉ trích về các tiêu chuẩn chẩn đoán. Tôi tin vào sự tự đánh giá của tôi nhiều như tôi sẽ tin bất cứ ai tình cờ có một chiếc bằng cử nhân về tâm lý. Tuy nhiên, cuối cùng tôi quyết định rằng việc thiếu các chẩn đoán chính thức có thể dẫn đến việc một số độc giả giảm giá trị các quan điểm của tôi. Nếu không có một chẩn đoán chính thức, làm thế nào họ có thể biết rằng tôi là một sociopath thật sự? Tôi đoán rằng nếu tôi đã mạo hiểm phơi bày bản thân mình như một thành viên của một trong các tầng lớp bị ghét nhất trong xã hội con người, tôi cũng có thể đảm bảo rằng mọi người sẽ tin tôi.
Người chẩn đoán cho tôi là Tiến sĩ John Edens, Tiến sĩ, giáo sư tại Đại học Texas A & M và một nhà nghiên cứu hàng đầu trong lĩnh vực nhân cách bệnh lý, ý kiến của ông gần đây đã được trưng cầu cho các bài viết trên tờ New York Times và NPR, trong số các phương tiện truyền thông khác. Tiến sĩ Edens lo lắng rằng các bài kiểm tra ông sắp dành cho tôi được gắn bó chặt chẽ với mô hình liên quan đến nhân cách bệnh lý dựa trên tội phạm của Hare. Vì tôi không có tiền án, Tiến sĩ Edens cảm thấy rằng điểm số trong trường hợp của tôi có thể có vấn đề và trong thực tế không thực sự xác định được các đặc điểm bệnh lý nhân cách của tôi.
Tôi đã trải qua một dạng của PCL-R, PCL: SV (Bảng kiểm tra thái nhân cách: Sàng lọc), trong số các bài kiểm tra khác. PCL: SV, như tên của nó, là một danh sách kiểm tra gồm các tiêu chí truyền thống gắn liền với khái niệm thái nhân cách của Hare. Nó được phát triển để đánh giá các đặc điểm nhân cách bệnh lý trong khi dựa ít hơn vào các tập tin dữ liệu hình sự liên quan đến tội phạm để có thể hoàn chỉnh PCL-R. PCL: SV bao gồm mười hai tiêu chí cá nhân từ 0-2 điểm, được tổ hợp lại để tạo thành một tổng điểm từ 0 đến 24. Xét nghiệm này được chia đều thành hai phần. Phần 1 bao gồm những đặc điểm tính cách thường liên kết với bệnh lý nhân cách , bao gồm thiếu sự hối hận và sự đồng cảm với người khác, và những hành vi liên nhân, bao gồm cả sự dối trá và vẻ coi trọng bản thân. Phần 2 liên quan nhiều hơn đến hành vi xã hội lệch lạc và các hoạt động, bao gồm cả sự thiếu trách nhiệm, tính bốc đồng, và hành vi chống đối xã hội khi trưởng thành.
Trong cuộc phỏng vấn, tôi được hỏi về lịch sử đáng chú ý của mình về tính bốc đồng, hiếu chiến, và nói chung là sự vô trách nhiệm – như đánh nhau và ăn trộm, trong khi (những hành vi đó) không cấu thành tội phạm , dễ dàng có thể dẫn đến những liên quan khác nhau với hệ thống tư pháp hình sự trong những hoàn cảnh khác. Tiến sĩ Edens ghi nhận trong báo cáo của tôi rằng những hành động này dường như phục vụ gần như hoàn toàn cho mục đích tìm kiếm kích thích chứ không phải cho bất kỳ loại lợi ích kinh tế hoặc mục đích cụ thể nào khác. Ông lưu ý: Có thể (lý do cho việc) bà Thomas không liên quan nhiều đến phía cảnh sát là vì bà đã thành công trong việc xoay sở để tránh khỏi những “rắc rối” , rất nhiều những yếu tố an toàn hiển hiện trong cuộc sống của bà (ví dụ, trí thông minh cao và sự thành công trong giáo dục, cấu trúc gia đình thường xuyên hỗ trợ, và các lợi thế kinh tế xã hội), ngẫu nhiên may mắn, hoặc do một số sự kết hợp của tất cả các yếu tố trên hiện không rõ ràng vào thời điểm này.  Tôi đã kể chuyện về gia đình của tôi, tuổi thiếu niên liều lĩnh của tôi, sự bất khả trong việc gắn bó với công việc của tôi sau khi học luật, và sau đó là sự tự chẩn đoán mà đã dẫn tôi đến văn phòng của ông, kể cho Tiến sĩ Edens những câu chuyện mà tôi có trong đầu nhưng đã bị lãng quên.
Tôi đã ghi được tổng cộng 19 trong tổng số 24 điểm qua PCL: SV. Không có các chẩn đoán sắc nét, nhưng theo hướng dẫn, điểm số từ 18 và cao hơn “cho thấy một dấu hiệu mạnh mẽ của chứng thái nhân cách.” Tôi nhận được 12 điểm cho phần 1 (tính cách) và 7 cho phần 2 (hành vi chống đối xã hội). Tiến sĩ Edens nhận xét: “Đáng chú ý, 12 là số điểm tối đa có thể đạt được qua Phần 1 của thang đánh giá này và chỉ ra sự hiện diện của các đặc điểm thuộc về tình cảm và mối quan hệ liên nhân rõ rệt thường được thể hiện ở các cá nhân mang tính thái nhân cách.’’
Hệ thống phân loại tuyến tính này là phù hợp với các bằng chứng gần đây cho thấy rằng, nói theo cách Robert Hare “tính thái nhân cách mang tính chiều hướng (tức là, nhiều hơn hoặc ít hơn), không phân minh (ví dụ, hoặc cái này hoặc cái kia).” Những người có điểm số cao hơn chống xã hội rõ rệt hơn, nhưng ngay cả những người có điểm số thấp hơn “có thể mang đến những rắc rối đáng chú ý đối với những người xung quanh, cũng giống như việc những người có chỉ số huyết áp thấp hơn một ngưỡng chấp nhận của chứng huyết áp cao có thể có nguy cơ bệnh học.” Vì vậy, Tiến sĩ Edens cũng đã cho tôi làm một vài bài kiểm tra tính cách khác được thiết kế để xác định tính cách nhân cách bệnh lý. Cụ thể nhất đối với nhân cách bệnh lý có lẽ là Danh sách kiểm duyệt tính thái nhân cách- Sửa đổi (PPI-R), một bản câu hỏi tự- báo-cáo được phát triển để khai thác các đặc điểm tính cách khác nhau trong quá khứ được cho là biểu hiện của tính thái nhân cách. Đánh giá này cung cấp cả tổng số điểm biểu hiện các chỉ số của đặc điểm nhân cách bệnh lý chung cũng như như tám tiêu chí phụ để qua đó đánh giá những đặc điểm cụ thể hơn. Tiến sĩ Edens viết trong báo cáo: Có lẽ đáng chú ý hơn là, kết quả của bà Thomas đã vượt quá số 99 đối với bất kỳ tiêu chí phụ nào trong cơ sở dữ liệu của bản quy phạm PPI-R, bất kể tuổi tác hay giới tính. Không cần phải nói, những phát hiện này rất phù hợp với một cấu trúc tính cách mang nhân cách bệnh lý. “
Các bài kiểm tra khác bao gồm Đánh giá tính cách NEO- sửa đổi (NEO PI-R), cũng là một bản câu hỏi tự- báo- cáo, mà qua đó TS Edens lưu ý rằng trường hợp của tôi giống như “tính cách tâm thần nguyên mẫu ở nữ giới.” Cuối cùng, tôi đã làm Bản kiểm tra đánh giá tính cách ( Personality Assessment Inventory), mà trong đó tôi ghi điểm rất cao đối với những đặc điểm như sự tự tôn cao và đặc tính tìm kiếm kích thích, sự thống trị giữa các cá nhân, xúc phạm bằng lời nói, và lòng tự trọng quá cao, cũng như điểm số rất thấp về việc thu được các kinh nghiệm từ cảm xúc tiêu cực (ví dụ, ám ảnh, căng thẳng sau chấn thương, triệu chứng trầm cảm), yêu quý bản thân , và các sự kiện căng thẳng trong đời sống.
Tôi thích TS Edens. Ông ấy có vẻ giống như một người tốt-một người thực sự quan tâm. Tại một vài thời điểm trong cuộc phỏng vấn của chúng tôi, tôi nghĩ rằng ông có thể khóc, dường như ông rất đau khổ thay cho tôi. Tôi không nhớ những gì chúng tôi đã thảo luận, có lẽ một số câu chuyện về cha tôi đánh tôi. Tôi nghĩ rằng điều gì khiến ông lo lắng cho tôi , lo lắng về những gì một chẩn đoán như “sociopath” có nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi. Nó sẽ hơi khó khăn để khiến tôi lo lắng về những điều như thế. Nếu tôi đã không thể xoay sở để quan tâm đến sức khỏe và sự an toàn của riêng mình, tôi cũng sẽ không có khả năng lo lắng về các hậu quả tiềm tàng trong công việc và đời sống cá nhân của tôi nếu được chính thức chẩn đoán là một sociopath. Ông chắc chắn đã nhận ra điều đó. Có lẽ đó là lý do tại sao ông có vẻ bối rối.
Chúng tôi đã nói chuyện về việc làm thế nào khi không bài kiểm tra nào trong số các bài kiểm tra được thiết kế cho một người như tôi, những người tìm kiếm sự chẩn đoán do ý trí tự do và lựa chọn của riêng họ. Những tội phạm có động cơ được thiết lập để nói dối và xuyên tạc bản tự đánh giá của họ, đặc biệt là trong những tình huống như một phiên tòa tạm tha. Các xét nghiệm chẩn đoán được thiết kế để được sử dụng với một mức hoài nghi lành mạnh. Nhưng phải làm gì với một cá nhân dường như có động lực để được chẩn đoán như một sociopath? Nhiều lần ông lưu ý làm thế nào tôi có thể lừa được ông bằng cách nói dối để làm cho bản thân mình dường như mang tính cách bệnh lý nhiều hơn, nhưng ông phải thừa nhận rằng nói dối với mục đích tự đề cao bản thân cũng phù hợp với nhân cách bệnh lý. Tuy nhiên, tôi đã không thực sự bị cám dỗ để nói dối. Nó sẽ có vẻ sẽ ngớ ngẩn nếu nói dối. Tôi thực lòng tìm kiếm câu trả lời và cái nhìn sâu sắc, nhiều như những gì bạn có thể nhận được từ một cuộc hẹn ba giờ với một người lạ.
Bất cứ khi nào những người bị nghi ngờ là sociopaths viết thư cho tôi và hỏi liệu họ có nên đi kiểm tra, tôi gần như luôn luôn nói với họ là không. Chỉ là quá mạo hiểm. Bởi vì không có phương pháp điều trị, lợi ích lớn nhất qua sự chẩn đoán chỉ là “sự an ổn về tâm hồn”, bạn biết bạn là ai. Còn nhược điểm là sẽ có một khuyết điểm lớn trên hồ sơ của bạn và nó có thể ảnh hưởng đến mọi khía cạnh của cuộc sống của bạn, nếu nó rơi vào tay kẻ xấu. Ngay cả bác sĩ Edens cho thấy sự thận trọng quá mức cần thiết trong việc xóa đi các phiên bản e-mail của các bản báo cáo, vì nguy cơ các “Internet Gremlins” đánh cắp chúng.
Vào phút cuối của cuộc gặp dài hơi giữa chúng tôi tiến sĩ Edens hỏi tôi, “Bà sẽ nghĩ gì nếu tôi nói với bà rằng bà không phải là một sociopath?” Đó là một câu hỏi tôi đã hỏi bản thân mình nhiều lần trước đây. Nếu tôi ngừng diễn đàn? Nếu tôi ngừng cố gắng để tìm câu trả lời từ các nghiên cứu tâm lý mới? “Tôi không biết, tôi đoán tôi sẽ khó chịu vì tôi đã dành cả ngày đi đến đây và nói chuyện với ông mà chẳng được gì cả.’’ Tôi trả lời. Ông ấy cười. Khi đến lúc phải rời đi, ông nói với tôi rằng tôi nợ ông bao nhiêu cho thời gian của mình. Tôi đã quên mất séc . Cả hai chúng tôi nói đùa như thể đó là một câu chuyện từ chính một sociopath.
Tôi rời văn phòng của ông mà không biết về những gì ông sẽ đưa vào báo cáo. Nhưng tôi biết, chúng tôi chia sẻ một nhận thức rằng chứng nhân cách bệnh lý đã bị thiếu nghiên cứu, thừa định kiến, và một vấn đề quan trọng là mất quyền lợi. Khi tôi nhận được báo cáo một vài tuần sau đó xác nhận những gì tôi đã nghi ngờ trong một thời gian-cả về chẩn đoán riêng của tôi và một sự hiểu biết tốt hơn về tính thiếu bao quát và chủ quan của quá trình chẩn đoán tâm thần hiện đại.
Một câu hỏi cuối cùng về việc chẩn đoán, tại sao chúng ta cần phải phát hiện sociopath? Khi tôi vẫn còn đang lớn lên, ngoại tôi nuôi gà và các động vật khác trong trang trại của mình. Mỗi con gà đẻ khoảng một quả trứng một ngày, vì vậy nếu ông có bảy con gà vào thời điểm đó, chúng ta sẽ mong đợi để được thấy bảy quả trứng. Ngoại tôi luôn luôn rất cẩn thận trong việc nuôi gà và thu thập các quả trứng mỗi ngày và dạy tôi cũng siêng năng như vậy nếu tôi ở cùng ông. Nếu không, ông nói, những con gà có thể quay sang ăn trứng của chính mình, và một khi một con gà đã ăn trứng một lần, nó sẽ tiếp tục ăn trứng và phải bị giết. Tôi không biết đó có phải là sự thật khi không có cách chữa cho một con gà ăn thịt đồng loại, nhưng những gì ông nói với tôi khiến tôi sợ không dám cho gà ăn và nhặt trứng của chúng thường xuyên. Một lần khi tôi đã đi, ngoại tôi bị bệnh và không thể vào chuồng gà mỗi ngày để cho chúng ăn và thu thập trứng . Khi ông cuối cùng cũng khỏi bệnh, ông nhìn thấy vỏ trứng vỡ ở khắp mọi nơi, bằng chứng về việc bọn gà đã ăn trứng. Mãi mãi về sau, luôn luôn có một hoặc hai quả trứng bị mất tích hoặc bị vỡ trong khi ông thu trứng hàng ngày. Ít nhất một con gà đã thích hương vị của những trái trứng và không sẵn sàng từ bỏ nó, ngay cả khi có các nguồn thực phẩm dồi dào mới.
“Làm sao chúng ta tìm được đó là con gà nào ạ??” Tôi hỏi
“Cháu có ý gì?”
“Chúng ta phải mổ thịt con gà đang ăn trứng.”
Ngoại tôi chỉ cười.
Không, nghiêm túc mà ngoại. Một trong số mấy con gà đấy đang ăn thức ăn của chúng ta, chiếm chỗ trong chuồng gà của chúng ta, và làm hỏng trứng của chúng ta. Chúng ta phải giết nó chứ ạ?”
“Ông không có thời gian để ngồi nhìn gà. Cộng thêm việc con gà đấy cũng có ích. Nó giúp nhắc nhở ông phải đặc biệt quan tâm đến những con gà khác và việc thu trứng. Nó cũng nhắc ông rằng tự nhiên là khốc liệt, và bản chất của con người cũng vậy.”
Tôi không hài lòng với lý luận của ông nội tôi. Ngày hôm sau tôi thức dậy sớm và canh giữ chuồng gà. Tôi đã nhìn thấy những con gà đi vào chỗ làm tổ và đẻ trứng của chúng, từng con một. Tôi cũng nhìn thấy một trong những con gà bắt đầu đùa giỡn với một quả trứng với móng vuốt của nó và mổ vào đó với cái mỏ của nó. Tôi nghĩ về việc giết con gà đó. Tôi đã học được làm thế nào để giết một con gà bằng cách treo nó lên trên chính chân của mình, đảm bảo đầu của nó nằm gọn trong đôi tay yếu hơn của tôi, và với bàn tay mạnh mẽ hơn định vị tĩnh mạch cổ với một con dao và rạch mở , máu tràn ra trên mặt đất trong khi con gà đập cánh đến chết. Toàn bộ quá trình chỉ mất không quá năm phút. Thay vào đó tôi quát con gà, làm cho nó lủi đi. Tôi thu thập các quả trứng còn dùng được và bước trở vào nhà.
Tôi tự hỏi những con gà có biết con nào đang ăn trứng không, và nếu chúng không biết,chúng sẽ làm gì nếu phát hiện ra.
—————————-End of chapter 2———————————
Note:
1.Dopamine: Dopamine là một dạng thuốc của một chất vốn dĩ có trong cơ thể, hoạt động bằng cách cải thiện sức bơm của tim và lưu lượng máu đến thận
2. Củ Cà rốt và cây gậy (Carrot and stick): là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. ‘Cây gậy’ tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, ‘củ cà rốt’ tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
3.”Bỏ tất cả trứng vào một rổ ” (put all your eggs in one basket ): Quá phụ thuộc vào một ai đó/điều gì đó.
4.”Gào thét trên khán đài ” (Mosh-pit): Khu vực gần sát với sân khấu một chương trình biểu diễn nhạc rock, nơi các khán giả “quá khích” thường lên nhảy nhót
5.YMCA: Phòng tắm công cộng/ phòng tắm được chia thành nhiều gian
6. Ảnh Cover: “Department of Wellfare’’’ -Psycho-pass sản xuất bởi Production IG, bộ phim đặt ra một thế giới viễn tưởng trong đó chính phủ có thể đo được chính xác Hệ số thần kinh (Psycho-pass) của người dân và dựa vào một hệ thống được cho là hoàn hảo có tên là Sybil (Sybil System) để đưa ra tất cả các phán quyết liên quan đến mọi lĩnh vực. Department of Wellfare bao gồm những cá nhân “thực thi phán quyết của Sibyl với tội phạm”. Tuy nhiên, không một ai biết Sybil hoạt động dựa trên điều gì.

Leave a comment